Tác giả: Sa Gia Tiểu Bối. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn. Trạng thái: Đang ra. Thể loại: Hiện đại. Chuyển ngữ: Colin. Beta: Vin. Bìa: Colin. Trong một vạn người lại có một người chưa từng nếm mùi chông gai của thời kỳ trưởng thành. BẢO BỐI CỦA SA GIA. Admin 15/12/2021 Tiện ích 0 Comments. Truyện dịch. Thể loại: 1Vs1, HE, Hiện đại, Ngọt, Nhất kiến thông thường Nhưng đặt trong bối cảnh của Chúa Nhật cầu cho việc truyền giáo, theo tinh thần của các bài đọc, câu hỏi ấy đã ẩn chứa một Chuyện này sẽ là câu chuyện kể về sự yêu thương chiều chuộng của đại thiếu gia Lục Thiếu giành cho bảo bối nhỏ của mình là Đồng Dao. Vì một số lý do nào đó nên bảo bối nhỏ Lục Thiếu phải xa nhau lúc trở về đây bảo bối của Lục Thiếu bị mất đi 1 phần ký ức về anh Thành chỉ nhớ mọi người Bảo Bối Giá Trên Trời - Chương 18 Có chút luống cuốngChẳng trách mấy ngày trước đại sư Thanh Thủy của chùa Bạch Vân gieo quẻ cho anh, bảo rằng có tin Vay Tiền Nhanh. Rất nhiều y tá nghe nói có một cô bé búp bê siêu đáng yêu đến bèn chạy tới ngó Bối Bối, cánh cửa phòng viện trưởng không lớn nên nhiều người phải đứng chen chúc nhau, có y tá còn trêu Bối Bối “Bé ơi cho chị ăn kẹo với được không, có thế thì lát nữa tiêm mới không đau”.Bối Bối liếm kẹo, khẽ nhíu mày “Anh nói không phải tiêm mà”, vừa nói vừa nép vào trong lòng Sa dáng đáng yêu của Bối Bối khiến các cô y tá phải bật cười, bé thấy mọi người cười thì cũng khanh khách cười không ngớt, ngay cả Sa Nghị cũng nở nụ cười. Bối Bối khẽ giật mình nhìn Sa Nghị tươi cười, bèn ghé sát đầu, thơm vào miệng anh “Anh cười đẹp quá”.Bác sĩ đã lấy đồ trở lại, ông bảo Bối Bối giơ ngón trỏ ra, Sa Nghị vừa kéo ngón tay của Bối Bối, vừa ôm Bối Bối để cô bé dựa đầu vào ngực mình, bàn tay Bối Bối nắm chặt áo Sa Nghị, còn anh thì dỗ dành bé “Bối Bối ngoan, không đau đâu mà”. Trong giây lát, chỉ chích một phát là bác sĩ đã lấy máu xong, sau đó ông bảo Sa Nghị giúp Bối Bối giữ chặt mẩu giờ sau mới có kết quả xét nghiệm nên Sa Nghị ngồi tán gẫu với Bối Bối “Bối Bối không hề khóc nhé, em dũng cảm lắm”. Bối Bối thích nhất là nghe người khác khen ngợi mình, bé vội vàng tiếp lời “Em muốn chốc về kể cho ba nghe rằng em không hề khóc, ba sẽ mua gấu cho em. Nói chuyện một lúc thì Bối Bối cũng mệt, bé ghé vào trước ngực Sa Nghị ngủ thiếp điNửa tiếng sau có kết quả xét nghiệm, ngoại trừ lượng tiểu cầu của Bối Bối rất thấp thì những thứ khác vẫn bình thường, bé con cần uống thuốc để tăng thêm sức đề kháng, bác sĩ còn dặn đi dặn lại Sa Nghị rằng phải cho cô bé ăn nhiều đậu phộng, các loại táo khỏi bệnh viện, Sa Nghị liền gọi điện báo tin cho mẹ Bối Bối để bà bớt lo lắng, trước tiên anh đưa Bối Bối về nhà, sau đó suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Bối Bối tỉnh dậy thì ba mẹ đã đến, bé nằm trên giường Sa Nghị nũng nịu không chịu dậy. Giấy dán tường phòng Sa Nghị màu xanh da trời, cả bộ ga giường và chăn đều màu xám đậm, bên cạnh giường là chiếc bàn học hình vòng cung rất to, tủ quần áo không lớn nhưng lại cao và có khá nhiều ngăn kéo, quần áo đều được xếp gọn gàng. Không giống phòng Bối Bối có tận hai tủ quần áo to đùng, bình thường, mẹ vừa dọn thì bé con đã bày bừa Đồng ôm Bối Bối dậy, sợ bé ngủ không được thoải mái nên Sa Nghị đã giúp bé cởi áo khoác ngoài, lúc ông Đồng mặc quần áo cho Bối Bối, bé còn không quên khoe với ba chuyện mình không hề khóc khi phải tới bệnh viện, ba vừa hôn vừa nựng Bối Tiểu Phàn và Ngô Thiến cùng nấu bữa tối, gần đây Dương Tiểu Phàn càng lúc càng cảm thấy Ngô Thiến là một người bạn thân đáng kết giao, hai người thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện phiếm hoặc hẹn nhau ra ngoài chơi. Hai người nói chuyện về chồng, về con cái hoặc về việc làm ăn và mgau cả những chuyện không vui trong cuộc sống nữa. Dương Tiểu Phàn rất ít khi xuống bếp, thậm chí có khi ông Đồng còn nấu ngon hơn cả vợ, còn Ngô Thiến chính là một tấm gương điển hình về một người mẹ, người vợ tốt, bà rất khéo tay và hay trổ tài làm những món ăn ngon. Thời gian này, cơ thể Bối Bối không được khỏe nên Ngô Thiến thường xuyên hầm canh cho bé, vì vậy Dương Tiểu Phàn vô cùng cảm động và bắt đầu có ý muốn theo Ngô Thiến học nấu Nghị đang ở trong phòng, truy cập Internet, còn Bối Bối thì ngồi trong lòng anh. Năm Sa Nghị lên cấp hai thì ông Đồng đã mua cho anh một chiếc laptop, ngoại trừ điều kiện không được tuột hạng khỏi thành tích trong top 3 thì những chuyện khác Sa Nghị có thể tự mình quyết định. Sa Nghị là một cậu thanh niên rất tự giác, tuy anh cũng chơi game online, nhưng thành tích của anh cho tới bây giờ đều đứng trong top 3 của lớp. Ở trường, có vô số bạn nữ thích anh, khi lên cấp 3 thì anh đã cao 1m74, vả lại cũng không hay chủ động nói chuyện cùng các bạn nữ nên càng khiến anh trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng cac cô Nghị cực kỳ không thích các bạn gái bằng tuổi vì anh cảm thấy bọn họ luôn tỏ vẻ ngây thơ, chẳng giống Bối Bối của anh, đơn thuần và tốt đẹp. Sa Nghị nghĩ nếu có thể ở bên Bối Bối mỗi ngày thì cuộc sống sẽ rất tuyệt tối, bà Sa làm một bàn đồ ăn, có cả món sườn kho, cà tím cay mà Bối Bối thích, bé thích tất cả các món chua cay ngọt giống hệt ba, bé tý mà đã có thể ăn ớt. Nhưng Bối Bối lại rất ghét ăn rau, có lẽ đây là bệnh chung của trẻ con, sáng nào bà Bối cũng phải dỗ dành mãi thì bé mới chịu ăn một mẹ Bối Bối đã nhận ra con gái mình thích Sa Nghị, Sa Nghị gắp món gì thì bé cũng muốn được ăn món đó, Sa Nghị đứng dậy rót nước, bé cũng vui sướng đi phía bữa tối, Ngô Thiến giữ Bối Bối ở lại nhà mình, vì vừa mới kết thúc ba ngày thi nên Sa Nghị có thời gian rảnh rỗi để chơi với Bối Bối, hơn nữa cửa hàng của Dương Tiểu Phàn còn đang trong giai đoạn trang trí nội thất, bộn bề nhiều việc, quan trọng nhất là nhà mới trong vòng vài tuần không thể để trẻ con ở được, đáng lẽ, ông bà Đồng định tạm thời đưa Bối Bối tới nhà ông bà ở thành phố H. Có điều, bây giờ Ngô Thiến lại chủ động đề nghị để Bối Bối tới nhà họ, do đó ông Đồng bèn nghĩ lại, tuy ông cũng không nỡ xa con gái, nhưng nếu ở nhà Ngô Thiến thì giữa hai nhà chỉ cách nhau khoảng hai con đường, ít nhất còn có thể gặp Bối Bối mỗi ngày, vì vậy ông đã đồng định này của ông khiến Bối Bối rất vui, vì bé có thể ở cùng anh trai, tâm trạng cô bé cực kì tốt, ngay cả việc mẹ dặn mỗi tối trước khi đi ngủ phải uống một bình sữa, mỗi buổi sáng phải ăn trứng gà luộc, bé đều đồng ý hết, mà tất cả những thứ đó đều là món Bối Bối vốn không tối ông Đồng lại tới một lần nữa để mang thêm quần áo, giày, mũ, vài món đồ chơi … cho Bối Bối, cứ soạn ra soạn vào cuối cùng thành 2 vali to đùng, sợ đồ của người khác Bối Bối dùng không quen do đó ngay cả cái cốc nhỏ và bình sữa bé thường dùng, đến chiếc gối của Bối Bối ông cũng cầm theo. Lúc ôm Bối Bối đi, ông cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nghĩ tới chuyện mỗi buổi tối trước khi đi ngủ sẽ không được Bối Bối thơm lên môi nữa là ông Đồng lại buồn, ông nghĩ ngày mai nhất định phải nhanh chóng đi mua máy lọc không khí để có thể sớm đón Bối Bối khi đi ngủ, Ngô Thiến tắm rửa cho Bối Bối, bà mở toàn bộ cửa phòng tắm ra, xả nước nóng xuống bồn xong rồi mới bế Bối Bối vào, dù trần trụi ngồi trong bồn tắm lớn thì bé cũng chẳng hề ngượng ngùng, còn níu lấy Ngô Thiến kể những câu chuyện của riêng mình, kể tới nỗi hưng phấn, bé còn đứng lên biểu diễn cho Ngô Thiến xong, bà mặc đồ ngủ cho Bối Bối, áo ngủ của bé có hình con gấu, sau khi mặc cả bộ vào thì trông bé chẳng khác gì một chú gấu bé bỏng. Bà vốn định để bé ngủ một mình trong phòng dành cho khách, nhưng mà bé sống chết cũng khong chịu, nhất định muốn ngủ cùng Sa Nghị, Ngô Thiến nghĩ Bối Bối mới 6 tuổi, lại ở một nơi xa lạ nên có lẽ ban đêm bé sẽ sợ, vì thế bà liền bế Bối Bối tới giường Sa Nghị tắm rửa xong, vừa vào phòng đã trông thấy Bối Bối nằm trong chăn đọc sách, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm chống cằm, chân còn nhịp nhịp bên ngoài chăn. Thấy Sa Nghị vào, bé vội vàng bảo anh ngồi xuống giường kể chuyện cổ tích cho bé Nghị lau khô tóc xong thì kéo chăn rồi nằm vào, cơ thể Bối Bối lập tức áp sát anh, Sa Nghị cảm thấy hít thở có chút khó khăn, tuy rằng anh chưa trải qua loại chuyện đó, nhưng anh cũng đã từng xem vài bộ phim có hạn chế lứa tuổi, đầu óc Sa Nghị bây giờ đang rất hỗn loạn, anh nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn nà của Bối Bối, bé con lúc này thật là mê hoặc lòng người, trong lòng anh khó chịu như bị mèo cào vậy. Lạc Dạ Vũ thấy Sa Nghị thật sự tức giận, bèn cười xấu xa “Được rồi, tớ đi”, lại còn thò tay muốn xoa mặt Bối Bối, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã bị Sa Nghị gạt tay ra, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta “Không được có ý gì với Bối Bối”.Trông thấy con nhặng đáng ghét đi rồi, Sa Nghị mới bắt đầu đút cơm cho Bối Bối, lần đầu tiên cô bé tới căn tin ăn nên cảm thấy vô cùng mới lạ, thỉnh thoảng lại chỉ vào món nào đó nói muốn ăn. Sa Nghị lấy hai khay đồ ăn không giống nhau để cô bé có thêm sự lựa chọn.“Nghị, cô bé này là ai vậy?” Một giọng nói mềm mỏng truyền tới từ phía sau lưng Sa Nghị, anh chẳng buồn nhúc nhích, cũng chẳng buồn nhìn. Bối Bối vịn bả vai Sa Nghị nhìn ra phía sau.“Ngoan, ăn rau nào” Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, để cô bé ngồi lại xuống đùi mình, rồi lấy khăn tay lau dầu mỡ dính đầy cái miệng xinh xắn của béBị phớt lờ, mỹ nữ kia cực kỳ tủi thân, cô ta tự an ủi rằng chẳng qua do Sa Nghị không nhìn thấy mình mà thôi, vì vậy, cô ta ngồi vào vị trí đối diện Sa Nghị và Bối Bối thì thấy anh đang cưng chiều đút cơm cho Bối Bối, cô ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt này xuất hiện ở Sa Nghị, anh lúc nào cũng lạnh lùng, có người tới nói chuyện, nếu tâm trạng anh tốt thì sẽ gật đầu tỏ ý rằng mình đã nghe thấy, còn nếu tâm trạng anh không tốt, thì người đó chờ mà xấu hổ nghị làm cho Vũ Nguyệt cảm thấy vô cùng thất bại, cô ta coi như khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi gần như hoàn hảo của cô ta. Ngay từ cấp 1 cô nàng đã bắt đầu trang điểm, vì vậy cô ta trông nổi bật hơn hẳn so với những cô bạn ngây ngô cùng tuổi, người theo đuổi cô ta rất đông, có điều cô ta chỉ cảm thấy có hứng thú với Sa Nghị, cô ta thích tính cách lạnh lùng của anh, đây chính là hình mẫu bạch mã hoàng tử mơ ước trong lòng đầu, Vũ Nguyệt cho rằng chỉ cần mình ngầm tỏ ý thì Sa Nghị chắc chắn sẽ giống hệt các cậu con trai khác, bám dính lấy cô ta, nhưng mà bất kể cô ta làm gì cũng đều không thể khơi gợi một chút xíu hứng thú nào nơi anh, tới tận bây giờ, Sa Nghị cũng chỉ nói với cô một câu “Bạn học, phiền bạn nhường đường”. Vũ Nguyệt thật không thể lý giải nổi, chẳng lẽ Sa Nghị là gay sao?Nhưng bây giờ, thấy cách mà Sa Nghị đối xử với cô bé ngồi trong lòng anh, cực kỳ nuông chiều, cực kỳ thận trọng, thì cô ta mới hiểu, không phải Sa Nghị không biết dịu dàng, mà phải xem đối tượng là ai, bé con kia có lẽ là em gái của anh, Vũ Nguyệt quyết định thay đổi chiến lược, trước tiên phải hạ gục cô em gái, sau đó từng bước tiếp cận Sa Nghị, đến lúc Sa Nghị thuộc về mình rồi thì những nữ sinh nông cạn xung quanh đây sẽ cực kì hâm mộ cô ta! Vũ Nguyệt âm thầm tính Nguyệt thân mật nhìn Bối Bối “Em gái của anh thật xinh đẹp, nói cho chị biết em tên gì nào”Miệng Bối Bối đang nhồm nhoàm nhai trứng chưng mà Sa Nghị vừa đút, nghe thấy chị gái kia nói với mình, bé còn chưa nuốt đã mở miệng nói, kết quả bị sặc một cách hoa lệ, ho khù khụ tới nỗi chảy nước mắt. Sa Nghị gấp gáp để bát cơm xuống ôm chặt Bối Bối, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé “Bối Bối, đỡ hơn chưa, lần sau khi ăn cơm, em không được nói chuyện với người lạ nhé”Gò má Vũ Nguyệt lúc trắng lúc hồng, một lát sau, Bối Bối mới ngừng ho khan, “Anh, Bối Bối bị sặc” khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân nhìn chằm chằm Sa Nghị, “Cục cưng anh biết, anh biết” Sa Nghị yêu thương vỗ về tóc cô.“Bối Bối no rồi, không ăn nữa”. Thấy Bối Bối ăn còn thừa một ít nên Sa Nghị xử lý nốt chỗ đồ ăn còn lại vào bụng, sau đó dẫn Bối Bối đi tìm bà Sa để ngủ còn Vũ Nguyệt bị bỏ rơi ở sống tiểu học của Bối Bối bắt đầu từ đây, cô bé cũng bắt đầu dọn về nhà ở, việc này khiến cho ông Đồng, người đã phải cách xa bé con mấy ngày rất vui vẻ, đêm nào trước khi đi ngủ, hai cha con cũng ôm ôm hôn quy mà nói Bối Bối rất thích đến trường, có nhiều bạn nhỏ chơi cùng bé,vậy mà ông đồng còn sợ Bối Bối đi học buồn chán nên mua cho bé một cái ipad để bé mang theo, ông nói với bé cưng “Không muốn nghe giảng thì đừng nghe, ba đã cài rất nhiều trò chơi trong máy, con bật lên chơi chắc chắn sẽ rất thích”, Chính vì lý do này mà Bối Bối trở thành bạn nhỏ được hoan nghênh nhất trong lớp, tiết học buổi chiều nào cũng có vô số bạn vây quanh cô bé để tranh giành được chơi ipad, Bối Bối cũng vô cùng hào phóng, ai mượn đều cho. Trong giây lát, các bé học sinh lớp 1A3 càng trở nên sôi nổi, cũng hăng hái đi học hơn khiến chủ nhiệm lớp cực kỳ vui vẻ. Đợt lựa chọn ban cán sự vào học kỳ hai, Bối Bối có nhiều phiếu nhất nên được bầu làm lớp khi ông Đồng biết tin này bèn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, “Đúng là cha nào con nấy, con gái của Đồng Tĩnh Thừa đương nhiên là một đứa trẻ tài hoa rồi!” ông Đồng rất hưng phấn, mua 40 miếng bánh gato, rồi sai người đưa đến trường học để Bối Bối chia cho các bạn, coi như giúp cô bé đặt nền móng tốt trong lòng quần chúng. Hành động này của ông dẫn tới việc trong vòng 5 năm,Đồng Dư Bối đều được bạn học bầu làm lớp trưởng, bé còn trở thành một lớp trưởng huyền thoại, đương nhiên việc này để sau hãy vòng một năm, Bối Bối và mẹ, bà Dương Tiểu Phàn đã trở người nổi tiếng trên mạng Internet. Nguyên nhân là thế này, Dương Tiểu Phàn muốn ghi lại quá trình trưởng thành của Bối Bối bằng một phương thức đơn giản, vì thế bà lên mạng tra được trang web làm cha mẹ – “BabyTree”. “BabyTree” là trang web về nuôi dạy con cái, các ông bố bà mẹ có thể thông qua trang web tạo cho mình một blog riêng, ngày nào bà cũng đăng tin tức của Bối Bối trên đó, trang web này còn hay tổ chức các hoạt động gia đình theo định kỳDương Tiểu Phàn đặt tên blog là Mẹ Dư Bối, ban đầu bà chỉ đơn thuần post nhật ký, ghi lại những điều thú vị cũng như một ngày sinh hoạt của Bối Bối, khách viếng thăm nhật ký tại blog cũng không sau đó, Dương Tiểu Phàn mua một cái máy ảnh cơ và bắt đầu chụp ảnh Bối Bối, bé con rất ăn ảnh, không hề luống cuống, mỗi lần rửa ảnh lại thấy Bối Bối đẹp một kiểu khác nhau, hoặc hoạt bát hoặc yên tĩnh hoặc tức giận hoặc khóc thút thít, trông bé hồn nhiên không hề giả tạo, dần dần khách viếng thăm blog càng ngày càng nhiều.“BabyTree” có bảng xếp hạng các blog hấp dẫn nhất ở trang đầu, không quá 1 tháng, blog của bà đã đứng đầu bảng, hàng nghìn bạn bè để lại lời nhắn. Nhất thời, blog nhật ký của Mẹ Dư Bối trở thành blog được quan tâm nhất. Theo lời nhắn mới nhất trên nhật ký của Bối Bối, blog ai càng nổi tiếng thì thứ hạng sẽ càng caoDương Tiểu Phàn thật không ngờ số lượng người ghé thăm nhiều đến vậy, thường thì bà vừa mới đăng ảnh của Bối Bối lên thì đã có rất nhiều bà mẹ nhắn lại ở dưới hỏi quần áo của Bối Bối đặt mua ở đâu, bình thường Bối Bối hay dùng dầu gội đầu nhãn hiệu nào mà mượt thế, câu được hỏi nhiều nhất chính là Mẹ Bối Bối làm thế nào mà lại nuôi được cô con gái giống thiên sứ tới mọi người yêu thích Bối Bối, trong lòng Dương Tiểu Phàn rất hưng phấn, bà còn đặc biệt viết một bài giới thiệu về cách phối đồ cho Bối Bối, bài đó vừa đăng được 10 phút thì lập tức trở thành chủ đề được quan tâm hạng nhất trong bảng xếp hạng. Dương Tiểu Phàn thấy mọi người thích đọc những gì mình viết cho nên rất chịu khó cập tuần, Bối Bối tới cửa hàng Love Baby chơi, bé rất thích con ngựa bập bênh trong tiệm của mẹ, bé chơi đến quên trời quên đất. Sa Nghị dắt Bối Bối, tay cầm bình sữa đi tìm nhân viên phục vụ, trong lúc nhân viên phục vụ lấy nước, anh dẫn Bối Bối đi vào trong đại sảnh, nơi nuôi rất nhiều loại cá để ngắm nghía. Hôm nay Bối Bối thấy chơi thật vui, anh trai rất tốt với cô bé, sau này Bối Bối cũng sẽ yêu thương anh trai như vậy.“Anh trai, em thích anh” Sa Nghị đột nhiên nghe Bối Bối nói vậy, nơi đáy mắt anh lóe lên tia sáng, anh nhìn Bối Bối.”Bối Bối phải luôn thích anh, không được thích cậu bé nào khác nghe không?”.Bối Bối bị ánh mắt sáng lấp lánh của Sa Nghị mê hoặc liền gật đầu phụ họa “Bối bối chỉ thích anh thôi”.Sau khi ăn xong, ông Đồng và ông Sa đều uống khá nhiều, hai người mặt đỏ gay gắt, lảo đảo ôm nhau ra ngoài, sau đó đành gọi hai tài xế tới đón chuẩn bị về, Bối Bối không nỡ xa anh trai, cô bé ôm lấy cổ anh không buông, Ngô Thiến thấy Bối Bối thích con trai mình bèn trêu ghẹo “Bối Bối thích anh trai như thế, vậy sau này con làm vợ anh trai nhé”.Bối Bối hỏi “Vợ là cái gì ạ?”Ngô Thiến dụ dỗ Bối Bối “Vợ có nghĩa là từ nay về sau anh trai chỉ đối xử tốt với Bối Bối, mua rất nhiều đồ ăn ngon và chỉ nghe lời con thôi.” Bối Bối nhìn Sa Nghị, anh ngượng ngùng gật đầu, cô bé hưng phấn nói “Con muốn làm vợ của anh”Đồng Tĩnh Thừa nghe con gái bảo bối nói muốn làm vợ người ta liền tỉnh táo, la hét “Cục cưng của tôi đâu rồi, tôi nghe thấy cục cưng nói muốn làm vợ người ta, không được, bé cưng không thể giao cho ai cả, không thể.”Dương Tiểu Phàn nghe chồng nói nhảm thì bật cười gõ đầu ông Đồng một cái, đã say tới vậy còn muốn tìm con gái bảo bối, đúng là đáng ngày sau, bà Đồng và Ngô Thiến hẹn nhau tới đường Hongkong để xem địa điểm, ở thành phố S, Love Baby đi vào quỹ đạo khá nhanh, địa điểm tìm được là một căn nhà hai tầng khoảng 130mét vuông, nằm cách trung tâm thành phố không xa, bố trí nội thất cả hai tầng vừa khéo hợp với ý muốn mở rộng thị trưởng thời trang trẻ em của Dương Tiểu Phàn. Có khá nhiều người thường xuyên hỏi Dương Tiểu Phàn bí quyết phối đồ của Bối Bối, từ lâu, bà đã sớm có ý định kinh doanh cả trang phục nữ cùng với quần áo trẻ em để đáp ứng nhu cầu của các bà Tiểu Phàn vừa mới ký hợp đồng cùng chủ nhà và cũng đã thanh toán 2 năm tiền thuê, bà còn mời cả công ty nội thất ở thành phố H tới lắp đặt, buổi chiều công ty nội thất từ thành phố H mới tới, bà Đồng chợt nhận được điện thoại của chồng, ông vô cùng lo lắng hỏi Dương Tiểu Phàn “Bối Bối của chúng ta đang ở đâu?”“Con bé ở nhà chị Ngô, em và chị Ngô đang đi xem cửa hàng, đúng rồi, lão Đồng à, em ký hợp đồng rồi, 2 tháng nữa là có thể.....” Dương Tiểu Phàn còn chưa nói xong, ông Đồng đã nóng nảy “Thời gian này để Bối Bối ở nhà Sa Hạo Khang đi, người của cục quản lý môi trường vừa đến kiểm tra nhà mới của chúng ta, họ phát hiện lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu 4 lần, không thể cho trẻ con ở được”.*Do nhựa fomanđêhít được sử dụng nhiều trong các vật liệu như gỗ dán, thảm, và xốp cách điện cũng như do các nhựa này sẽ thải fomanđêhít ra rất chậm theo thời gian nên fomanđêhít là một trong các chất gây ô nhiễm không khí trong nhà. Ở nồng độ trên 0,1 mg/kg không khí, việc hít thở phải fomanđêhít có thể gây ra các kích thích mắt và màng nhầy, làm chảy nước mắt, đau đầu, cảm giác nóng trong cổ họng và khó Tiểu Phàn nghe chồng nói vậy cũng thấy sự việc nghiêm trọng “Bối Bối đã ở nhà mới được nửa tháng, con bé sẽ không sao chứ”, lúc này ông Đồng vẫn còn tỉnh táo đáp “Lát nữa em dẫn Bối Bối đi bệnh viện kiểm tra xem, phải thử máu nữa”.Cúp điện thoại, Dương Tiểu Phàn vội vàng nói với Ngô Thiến rằng mình muốn đến nhà chị đón Bối Bối. Ngô thiến thấy Dương Tiểu Phàn gấp gáp tới nỗi quên cả cửa hàng, vửa rồi bọn họ mới chọn được vật liệu trang trí cửa hàng, chốc nữa sẽ có người đưa tới, giờ không có ai trông cửa hàng sao được.“Em đừng vội, chị sẽ gọi cho lão Sa để lão sai người lái xe đưa Bối Bối đi, không phải Sa Nghị cũng ở nhà sao, để cho nó đi cùng, không sao đâu, cửa hàng em không có ai trông sao được.” Dương Tiểu Phàn không thể làm gì khác ngoài nói cám ơn Ngô Thiến không ngớt, nhưng bà vẫn không yên tâm, bà sợ Bối Bối ầm ĩ không chịu đi bệnh viện vì nơi mà con bé sợ nhất là bệnh viện, vừa đến liền khóc, do đó bà bảo Ngô Thiến gọi điện thoại cho Bối Bối.“Alo mẹ à, mẹ muốn đến đón con à, nhưng con không muốn về”.Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của con gái, Dương Tiểu Phàn càng khẩn trương hơn “Cục cưng ngoan, con phải nghe lời anh. Buổi tối mẹ tới đón con ngay, một lát nữa sẽ có chú đón con đi bệnh viện”.Bối bối vừa nghe thấy mẹ nói mình phải tới bệnh viện bèn kêu “Con không đi bệnh viện đâu, con không bị đau mà”.Dương Tiểu Phàn buộc lòng kiên nhẫn nói “Mẹ không bắt con tiêm đâu, mẹ chỉ muốn kiểm tra thử thôi, phòng của con có thứ xấu xa, mẹ sợ nó sẽ làm Bối Bối bị thương, vì thế con đi kiểm tra một chút thôi được không. Bối Bối mà nghe lời thì mẹ sẽ dẫn con đi ăn ở nhà hàng Kuharashi nhé, không phải Bối Bối đòi tới đó ăn sao”, trong điện thoại truyền tới tiếng khóc của Bối lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói “Chào dì Dương, con là Sa Nghị”.Qua điện thoại, Dương Tiểu Phàn kể cho Sa Nghị chuyện đã xảy ra, sau đó liên tục dặn dò Sa Nghị giúp bà dỗ dành Bối Bối, dù thế nào cũng phải đưa Bối Bối đi kiểm tra, Sa Nghị chỉ nói “Con biết rồi, dì yên tâm”.Sa Nghị cúp điện thoại, Bối Bối vẫn còn khóc nức nở trong lòng anh, vừa khóc còn vừa thổi bong bóng “Em không đi bệnh viện, Bối Bối không có bệnh”.Sáng sớm dì Dương đưa Bối Bối đến nhà anh khiến anh vô cùng mừng rỡ. Hôm nay Bối Bối mặc một chiếc áo váy sọc thẳng, bên ngoài khoác thêm áo len hoa màu đen, bên dưới mặc quần bò phối với giày vải trắng, trông cô bé chẳng khác gì búp bê từ trong truyện tranh bước ra. Bối bối vừa bước vào nhà, thấy Sa Nghị thì gọi to “Anh trai”, Sa Nghị mừng vì Bối Bối chưa quên nhìn bé con ngả trên vai mình rơi lệ với bộ dáng cực kỳ đáng thương, lần đầu tiên Sa Nghị cảm thấy khỏ xử, nhưng mà Bối Bối nhất định phải đi bệnh viện, anh không muốn vì mình nhất thời mềm lòng mà khiến Bối Bối ốm nặng hơn.“Bối Bối, không phải đi tiêm đâu chỉ là đi kiểm tra sức khỏe thôi, đứa trẻ nào cũng phải đi kiểm tra mà, anh sẽ đi cùng em”. Sa Nghị vuốt ve mái tóc dài của Bối Bối, hôm nay cô bé không buộc tóc, mái tóc dài thả trên vai vô cùng nữ Bối ngẩng đầu, vừa sờ mặt Sa Nghị vừa nói “Không gạt em đấy chứ?” Sa Nghị dúi đầu vào mái tóc của Bối Bối, mùi dầu gội đầu hương trái cây tỏa ra, anh thầm hít sâu một hơi “Anh sao có thể lừa Bối Bối được, không tiêm, chỉ là giống như bị muỗi chích một cái”.Ông Sa nghe nói Bối Bối phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe bèn vội vàng liên hệ với ông bạn cũ làm bác sĩ, sau đó sai Thư ký về đón Bối Bối và Sa bệnh viện, Sa Nghị dắt Bối Bối đi thẳng đến phòng viện trưởng, sợ Bối Bối chưa quen với môi trường bệnh viện nên anh không vội dẫn cô bé đi thử máu ngay. Ông Sa đã liên hệ ông bạn cũ, do đó Viện trưởng Tạ đang ở văn phòng chờ Bối Bối.“Chú Tạ, làm phiền chú ạ”, Sa Nghị lên tiếng chào viện trưởng Tạ“Không phiền, ba con với chú là bạn bè, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” viện trưởng Tạ phân công một bác sĩ đi lấy ống Bối nắm chặt góc áo Sa Nghị, hung hăng nhìn chằm chằm cô y tá mặc đồ trắng, cô bé sợ cô y tá nhân lúc bé không chú ý mà tiêm mình. Sa Nghị cảm giác được sự hồi hộp của Bối Bối nên anh ôm cô bé ngồi lên trên sô pha, giữ mặt cô bé hướng về mình rồi hôn lên trán Bối Bối “Bé con, có anh ở đây, đừng sợ”Bối Bối nghe Sa Nghị nói vậy cũng bình tĩnh lại, thò tay vào túi áo Sa Nghị, trong đó có kẹo que cô bé mang từ nhà đi. Sa Nghị mặc cho cô bé sờ lung tung trong túi áo. Nhìn Bối Bối loay hoay mãi không xé được giấy bọc kẹo, Sa Nghị đành thò tay giúp Bối Bối bóc sau đó thả vào trong miệng cô bé. Bối Bối được ăn kẹo, vị ngọt làm cho mắt cô bé híp lại thành đường chỉ, “Ngọt quá”. Bài này từ phái phái txt tiểu thuyết diễn đàn cung cấp hạ tái, càng nhiều hảo thư thỉnh phỏng vấn http//www. paipaitxt. com/ Chính văn bối bối sinh bệnh "Bối bối! Bối bối!" Bên tai không ngừng truyền đến lo lắng tiếng la, đồng dư bối không khỏi tỉnh táo lại, nhất thời cảm thấy đầu mờ mịt , cả người vô lực. Một đôi ấm áp thủ sờ sờ đồng dư bối cái trán, thấy bối bối mở to mắt mới nhẹ nhàng thở ra "Bối bối, ngươi hù chết mẹ , đầu còn đau đi, đều ngủ một ngày " . "Mẹ, bối bối đau đầu đau" phấn phấn khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một đoàn, thịt đô đô tay nhỏ bé ở không trung loạn hoảng, mu bàn tay thượng một cái oa một cái oa hảo không đáng yêu. "Ngoan, bối bối là phát sốt , uống thuốc rồi sẽ không đau " đem bối bối không nghe lời tay nhỏ bé bỏ vào ổ chăn lý, nhìn bối bối ánh mắt bốn phía loạn chuyển, cười hỏi "Bối bối là ở tìm ba ba sao? Mẹ vừa cùng ba ba gọi điện thoại, ba ba lập tức trở về, bối bối không sợ." Đồng mẹ nghĩ đứa nhỏ khả năng đói bụng "Bối bối đều ngủ một ngày , mẹ cho ngươi nhịn ngươi thích nhất sò biển cháo, luôn luôn tại hỏa thượng đôn rất, mẹ cho ngươi đoan đi." Lại giúp bối bối bỏ thêm tầng bạc bị tử, nữ nhân xoay người đi phòng bếp. Đồng dư bối lấy mặt cọ cọ chăn, có cổ tẩy sau ánh mặt trời hương vị, thực tươi mát, thực ấm áp, bối bối thích chăn bị thái dương phơi nắng ấm kéo dài cảm giác. Đầu vẫn là hảo hôn nga, ba ba cũng không ở, hảo tưởng ba ba, ba ba hội an an ủi bối bối còn có thể thân ái bối bối , sẽ làm bối bối ngồi ở hắn cái bụng thượng đánh trống đại. Đồng mẹ bưng cái đại bàn tử đi đến, mặt trên có bối bối chuyên dụng thước ny chén nhỏ trang sò biển cháo cùng một cái nãi bình, bối bối tuy rằng sớm đã vượt qua cai sữa niên kỉ linh, nhưng là vẫn không chịu hảo hảo lấy cái chén uống nước, đồng mẹ cũng tưởng quá muốn sửa đúng bối bối, nhưng là mỗi khi bối bối ôm của nàng tiểu nãi bình không buông tay, ánh mắt hồng hồng nhìn ngươi nói muốn, nhất không đành lòng cũng sẽ theo bối bối đi, này cũng liền làm cho bối bối 6 tuổi còn uống sữa bình nhưng mọi người đều cảm thấy tập mãi thành thói quen. Đồng mẹ đem bàn tử phóng tới tủ đầu giường thượng, cầm nãi bình thử thử độ ấm biên đưa cho đồng dư bối biên nói "Bối bối đến, uống nhiều điểm sữa, gia tăng sức chống cự . Uống xong rồi mẹ uy điểm cháo ngươi ăn" . Vừa miễn cưỡng uy bối bối mấy khẩu sò biển cháo, phòng ngoại có mở cửa thanh âm, dồn dập tiếng bước chân vang lên, bối bối một cái giật mình tiến vào chăn, tiểu mông còn tại chăn lý quyệt thật cao. Vào cửa đồng ba ba mày rậm mắt to, 185cm thân cao một thân cảnh phục rất là suất khí, tháng này mới từ H thị điều đến S thị đương cục dài, hăng hái, mau 40 tuổi mới được như vậy cái nữ nhi, bình thường bảo bối không được, ở S thị mua bộ 150 bình phương căn phòng lớn vừa trang hoàng hảo đem bối bối kế đó, không có tới 2 cái tuần lễ bối bối liền phát sốt, sợ hãi đồng ba ba. “Công tác an bài thuận lợi không, anh ᴠề ѕớm như ᴠậу người khác ѕẽ không nói gì chứ?” Đồng mẹ nhỏ giọng ba ba ѕờ ѕờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, “Không có ᴠiệc gì, anh nói ᴠới lão Vương Bối Bối phát ѕốt, hắn cũng cho anh chạу nhanh trở đang хem Bảo bối ѕa gia Ai. Bối Bối của chúng ta nhỏ như ᴠậу, ѕức đề kháng уếu như ᴠậу, ᴠừa chuуển nhà liền ѕinh bệnh, chẳng lẽ phong thủу có ᴠấn đề?” Đồng ba ba lúc nàу nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Bối Bối, trong lòng đau từng mẹ giúp Đồng ba ba thaу cảnh phục, ᴠừa ᴠổ ᴠạt quần áo ᴠừa nói “Đừng nói bừa, anh quá mê tín, Bối Bối chỉ là chưa thích ứng, qua thời gian nàу ѕẽ tốt rồi.”Đồng ba ba ngăn trở taу chụp quần áo của Đồng mẹ “Bối Bối đang ngủ, đừng ᴠuốt, có tro bụi” Đồng mẹ đem quần áo đặt lên giá, thuận tiện thu hồi chén nhỏ của Bối Bối.“Tĩnh Thừa, anh nói хem chúng ta có phải haу không chuуển ᴠào quá ѕớm, mẹ có nói, tân phòng ѕau trang hoàng tốt nhất thông gió 4 tháng, chúng ta ᴠừa trang hoàng một tháng đi.” Dương Tiểu Phàm càng nghĩ càng cảm thấу có thể là do nguуên nhân nàу Bối Bối mới phát ѕốt, Bối Bối từ nhỏ liền khỏe mạnh, cũng không có bệnh, làm ѕao có thể đột nhiên ᴠì thaу thế hoàn cảnh mà phát ѕốt.“Anh ѕẽ gọi người đến kiểm tra đo lường một chút, ѕức đề kháng của chúng ta tốt không ѕao cả, nhưng đừng làm hỏng Bối Bối.” Đồng Tĩnh Thừa cũng hiểu được lời của thê tử nói có đạo lý, ᴠội ᴠàng đi ra ngoài gọi điện cho thư ký, làm cho hắn gọi người đến tân phòng nhìn хem.“Đúng, như ᴠậу cũng tốt, Bối Bối ngàу hôm qua còn nói ᴠói ta hương ᴠị trong phòng thực khó ngửi , đối ᴠới đứa nhỏ là mẫn cảm nhất, Bối Bối nói đúng.” Dương Tiển Phàn trong lòng cho rằng Bối Bối tuуệt không nói chồng nhìn thời gian còn ѕớm, liền cùng nhau ѕửa ѕang lại mọi thứ, Dương Tiểu Phàn đem mấу đại kiện hành lý chuуển đến phòng ngủ Bối Bối, đó đều là ᴠì Bối Tiểu Phàn thực thích cho rằng nữ nhi chính mình, cũng thực cấp Bối Bối mua nàу nọ, đến phía trước hành lý, quần áo mùa хuân cùng giầу của Bối Bối có hơn hai mươi đôi, Bối Bối bộ dạng đẹp mặt, mắt hai mí tròn tròn thật to, con ngươi hắc đen giống đeo mỹ đồng, đặc biệt bộ dạng lỗ tai Bối Bối rất đặc biệt, mặt trên dầу giống tiểu tinh linh, mang theo Bối Bối đi trên đường có rất nhiều người Tiểu Phàm đến cửa hàng “Loᴠe Babу” màu đen la mã хứng lên trời lam màu lót điểm danh, ngắn gọn mà lại đẹp mặt, bên trong đều là Hà Quốc đảo trở ᴠề tân khoản, còn từ Hàn Quốc mang ᴠề rất nhiều tiểu linh kiện, phục cổ điện thoại, giá áo gấu bông, từng cái tiểu tủ kính đều dùng màu lam ѕa hoàn thành công chúa liêm lại mang lên Bối Bối thích gấu thêm Học Cách Làm Hệ Thống Trồng Rau Thủу Canh Ngaу Tại Nhà, Cách Làm Giàn Trồng Rau Thủу Canh Tại Nhà Bất kể tốn phí trang hoàng phối hợp khiến cho Dương Tiểu Phàn ѕinh ý dị thường hảo Loᴠe Babу’, cũng thực hành chế độ hội ᴠiên, rất nhiều người mộ danh khách hàng cố định mà đến Loᴠe Babу’Sau khi đến Loᴠe Babу, Dương Tiểu Phàm thỉnh ᴠài cái tiểu muội tình đầu ý hợp hợp thành đoàn đội, ở H thị mở hai chi nhánh. Lần nàу trượng phu được điều nhiệm đến S thị làm công an cục trưởng, Dương Tiểu Phàn liền buông ѕinh ý đi đến đâу, còn chuẩn bị ѕau khi khảo ѕát S thị mở lại chi nhánh Loᴠe khi ѕửa ѕang lại quần áo của Bối Bối đã hơn 5 giờ, đem Bối Bối đánh thức, mọi người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.“Mẹ, con muốn mặc đồ kia, màu đỏ.” Dương Tiểu Phàn cầm lấу một kiện quần lụa màu đỏ mỏng cho Bối Bối thaу, lại ѕợ buổi tối Bối Bối cảm thấу lạnh, còn ở bên trong bỏ thêm áo màu đen, phía dưới cấp Bối Bối mặc ᴠào màu trắng phối hợp tiểu giàу đính trân châu màu đen, càng хem càng đẹp Bối cười hì hì hôn mẹ, miệng nói lớn “Con уêu mẹ nhất”. Dương Tiểu Phàn ᴠuốt ᴠe mái tóc dài của Bối Bối, mang nơ con bướm màu đỏ lên cho Bối Bối quả thực là tiểu thiên Bối cho rằng rất tốt, thẳng tắp đi tìm ba ba, “Ba ba, ba ba mau tới, mau đến хem tiểu bảo bối ᴠô địch của ba có хinh không?”Đồng Tĩnh Thừa nghe được tiếng la của Bối Bối ᴠội ᴠàng từ trong thư phòng đi ra, thấу Bối Bối liền ôm lấу “Bối Bối thực хinh đẹp, tiểu công chúa хinh đẹp nhất trên thế giới.” Dùng râu cọ cọ ᴠào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, làm cho Bối Bối cười Tiểu Phàm đi ra tiếp nhận Bối Bối “Các người đừng náo loạn, Bối Bối ᴠừa thaу quần áo хong, đừng làm dơ.” Đồng Tĩnh Thừa ѕửa ѕang lại ᴠáу cho Bối Bối “Đi, ta đi ăn cơm.”Chương 2 Ta có ca caĐồng Tĩnh Thừa đem хe dừng ở Phòng Bếp Hạnh Phúc’, bảo ᴠệ rất nhanh liền chạу đến mở cửa хe, Đồng Tĩnh Thừa đem chìa khóa đưa cho bảo ᴠệ, một taу ôm Bối Bối một taу nắm Dương Tiểu Phàm hướng cửa đi Tiểu Phàm ᴠừa mới 29 tuổi, cùng Đồng Tĩnh Thừa cũng coi như lão phu thiếu thê, lại thực cho rằng chính mình bộ dạng хuất ѕắc, tóc uốn lớn thả ở trên ᴠai, bên ngoài áo ѕơ mi nhỏ là áo lông trên cổ có thêu hoa thêm ᴠáу dài nữa người, tiến ᴠào khách ѕạn liến hấp dẫn ánh mắt nhiều người, bất quá ánh mắt đó rất nhiều cũng đặt trên người Bối Bối, đều ᴠì đứa nhỏ trong lòng rất giống tiểu thiên phòng đã định trước đi đến, còn chưa đi được mấу bước, Đồng ba ba liền đụng phải lão đồng học quen thuộc.“Lão Đồng a, là nghe nói ngươi đến đâу, còn chuẩn bị quá hai ngàу хem ngươi đâу.” Sa Hạo Khang một bên ᴠỗ bả ᴠai Đồng ba ba ᴠừa nói “Đâу là Bối Bối, ngoan ngoãn, thật хinh đẹp, cũng không đại quê mùa giống ngươi ha, maу mắn giống đệ muội, ha ha.” Thick and thin nghĩa là gìCưa sừng làm nghé là gìZoology là gìCách làm dài lông mày

bảo bối của sa gia